[C37]DQĐT – ASCTT – Lý Truyền Ngôn

Chương 37

Trác Dữ Trần trong lòng buồn bực rất. Anh biết mình không nên cãi nhau với Trịnh Viêm. Mặc dù trước đây y có một chút vô liêm sỉ nhưng khoảng thời gian ở biên giới, y lúc nào cũng dung túng nhường nhịn anh. 

Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tạm gác lại nỗi sợ Thẩm Nghiệp, trong lòng Trác Dữ Trần hiểu được anh và Trịnh Viêm không thể tiếp tục nữa. Y có thể nhất thời bao dung anh, thế nhưng một đời người rất dài.  

Trác Dữ Trần chìm đắm trong suy nghĩ miên man, cứ bước đi không mục đích, đến khi anh định thần lại thì không biết bản thân đã đi cách bệnh viện bao xa, đang đứng trên con phố nào. Cũng may, thị trấn biên giới này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, cũng không đến mức khiến Trác Dữ Trần bị lạc đường. 

Anh đứng ở góc đường nhìn loanh quanh một hồi, mới tìm thấy trạm xe buýt gần nhất, lại lục túi quần tìm được hai đồng xu rồi lên xe buýt. 

Trác Dữ Trần cũng không trở về ký túc xá quân đội mà cứ thất thần ngồi trên xe. Tuyến xe buýt tổng cộng chỉ có 6 trạm, xe buýt rất ít, hầu như không dừng lại lâu, thời gian nhiều nhất chính là thời gian giao ca. Trác Dữ Trần cứ ngồi từ trạm đầu đến trạm cuối, rồi lại trạm cuối đến trạm đầu, một vòng lặp tưởng chừng như không có điểm dừng. 

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cả tòa thành nhỏ được bao phủ bởi làn áo bạc, nhìn thuần trắng không một hạt bụi. 

Đến tận khi màn đêm buông xuống, bao trùm lên cả thị trấn. 

Trác Dữ Trần lấy điện thoại ra, trên đó hiện ra một loạt hàng thông báo cuộc gọi nhỡ. Ngoại trừ số điện thoại của Trịnh Viêm, thỉnh thoảng lại có mấy số điện thoại mà anh không biết. Trác Dữ Trần đoán rằng Trịnh Viêm nghĩ anh đã chặn số của y nên lấy số khác gọi cho anh. Anh điều chỉnh điện thoại ở chế độ máy bay, phớt lờ sự quấy rầy không ngớt của Trịnh Viêm. 

Lại lần nữa đến trạm cuối cùng. 

“Này em trai, tôi bảo sao cậu ngồi trên xe lâu như vậy hả?” – Sau khi đến trạm dừng xe buýt, bác tài vẫn không nhịn được mà tắt máy, đi tới ghế sau ngồi bên cạnh Trác Dữ Trần, hỏi anh. 

Trác Dữ Trần thất thần một chút: “Bác tài, bác định cất xe sao?” 

Bác tài thấy anh lảng tránh câu hỏi của mình, gãi gãi sau gáy nói: “Bây giờ tôi muốn đi ăn cơm, chờ nửa tiếng nữa mới có người thay ca. Em trai nhỏ, cậu có muốn xuống xe ăn cơm không?” 

Trác Dữ Trần gật đầu: “Tôi xuống xe ngay đây.” 

Nói xong anh cất điện thoại, sửa soạn lại quần áo rồi đi xuống xe buýt. 

Trạm ga cuối nằm ở phía rìa ngoài thị trấn, gần những ngọn núi nhỏ phủ đầy tuyết. Trác Dữ Trần đứng trong sân ga trống trải, nhìn xa xa là những ngọn núi cao được bao bọc bởi mây trời và tuyết trắng, đột nhiên anh có một suy nghĩ: “Nếu như anh leo lên đỉnh núi, sẽ được ngắm quang cảnh như thế nào đây? Có hay không trên đỉnh núi, có một ngồi nhà nằm treo leo ở đó? Có khi nào khi anh đứng trên đó, anh sẽ hái được một ngôi sao?”

Anh đưa tay ra, nắm lấy bầu trời xanh thẫm. Bầu trời đêm rộng lớn và đầy sao. Có hay không một ngôi sao chỉ thuộc về riêng anh? Ở trên ngôi sao sẽ tràn ngập hoa hồng, thế nhưng anh lại nghĩ, hoa hồng có gai, nếu lại bị thương thì sao?

Anh nhắm mắt lại, một cảm giác cô tịch khó tả ập đến như thủy triều, nuốt chửng lấy anh không còn sót lại cái gì. 

Bỗng nhiên…

“Hộc, hộc, hộc… Mẹ kiếp, sao anh lại chạy đến tận cái chỗ khỉ ho cò gáy, chim không thèm ị này chứ! Đệt! Còn dám không nghe điện thoại của tôi!”

Trác Dữ Trần nghe thấy một giọng nói quen thuộc, anh có chút mê man quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ dáng người của y, anh đã cảm thấy một lực kéo mạnh mẽ nắm lấy cánh tay anh, đem cả người anh kéo đi! Trác Dữ Trần chỉ cảm thấy bỗng dưng mình đụng phải một lồng ngực rắn chắc khiến đầu óc anh có chút choáng váng. 

Người đó ôm chặt lấy anh. 

“CMN, sao lại lạnh như vậy?” Người vừa đến hùng hùng hổ hổ, vừa mắng anh vừa cởi áo khoác của mình choàng lên người anh “Chết tiệt, anh là người chết à? Tại sao trên người không có chút hơi ấm nào chứ?” 

Trác Dữ Trần ngẩng đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Trịnh Viêm. 

Anh mở miệng: “Làm sao anh lại tìm được tôi, với lại, anh tới đây làm gì?” 

Trịnh Viêm nhìn thẳng vào mặt anh, trong lòng vô cùng buồn bực, muốn mắng Trác Dữ Trần một trận. Thậm chí nếu như có thể, y còn muốn đem chuyện này ép anh lên giường, dùng thân thể này nói cho anh biết ai mới là người đàn ông của anh, khiến cho anh không có thời gian suy nghĩ chuyện này chuyện kia. 

Trịnh Viêm luôn tự nhận mình là một người có giáo dưỡng, là người hào hoa phong nhã trong chuyện tình cảm. Kết quả mỗi khi gặp phải chuyện của Trác Dữ Trần, sự hào hoa phong nhã của y đều bị chó cắn hết rồi, mọi tiết tháo, phép lịch sự, liêm sỉ gì đó đều bị vứt sạch. Dường như, Trác Dữ Trần trời sinh là để chọc giận y, Trịnh Viêm đối với người này vừa yêu vừa hận. Yêu anh yếu đuối mỏng manh, lại hận anh nhát gan tự ti. 

Hơn nữa, Trịnh Viêm còn sợ bản thân làm Trác Dữ Trần tức giận, y đành phải cắn răng nuốt lại sự bạo ngược trong lòng. 

Trịnh Viêm hít vào một hơi thật sâu: “Nhà họ Trịnh có một vệ tinh tín hiệu, có thể theo dõi sóng di động điện thoại của anh. Còn về phần tôi đến đây làm gì, dĩ nhiên là để đưa anh về nhà. Chẳng lẽ anh muốn lạnh cóng ở bên ngoài cả đêm sao?” 

Trác Dữ Trần định nói gì đó, đột nhiên lại hắt xì một cái. 

“…Đù má! Anh bị cảm? Mới ở ngoài có mấy tiếng thôi mà!” Trịnh Viêm nhất thời tay chân lóng ngóng không biết làm sao, vội vàng kề sát trán của mình lên trán Trác Dữ Trần, chờ đến khi cảm nhận được nhiệt độ cao hơn bình thường, y càng nôn nóng không biết làm sao. “Đù, sao lại sốt rồi… Không phải là do đêm qua hứng nhiều gió lạnh chứ?” 

Y không nói lời nào, trực tiếp nắm tay Trác Dữ Trần, kéo anh đến chiếc xe đỗ cách đó không xe. Nhét anh vào ghế ngồi phía sau, rồi lại chạy tới sau cốp tìm một hộp y tế. 

Vốn thể trạng của Trác Dữ Trần đã không tốt, trước đó một thời gian được y nuôi nhốt trong biệt thự, vất vả mãi nuôi dưỡng béo tốt một chút, bây giờ thì hay rồi, chạy tới cái vùng biên giới lạnh cóng vắng vẻ này, công sức trước đây đều đổ sông đổ bể hết rồi. 

Hết cách, Trịnh Viêm chỉ có thể lúc nào cũng mang theo hộp y tế bên mình, vạn bất đắc dĩ, trong tình huống Trác Dữ Trần có làm sao còn  có thể tạm thời ứng phó. Y tìm một miếng dán hạ sốt dán lên trán Trác Dữ Trần, sau đó ra lệnh cho Trịnh Hạo Nhiên vẫn đang ngồi yên trên ghế lái, lái xe đến bệnh viện. 

Trịnh Hạo Nhiên nghiêm túc nhìn về phía trước lái xe. Lúc nhìn qua gương chiếu hậu thấy ở ghế sau, dáng vẻ tiều tụy của Trác Dữ Trần trong lòng Trịnh Viêm. tay không tự chủ siết chặt vô lăng. 

Đường phố của thị trấn nhỏ biên giới lúc nào cũng thưa thớt dân cư, ngay cả vào giờ cao điểm buổi sáng và chiều tan tầm cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thị trấn nhỏ này, như thể bị cô lập với thế giới bên ngoài. 

Xe chạy được nửa đường, Trịnh Viêm thấy Trác Dữ Trần đang nằm ở trong lồng ngực rắn chắc của mình đã ngủ say, đột nhiên đưa ra quyết định: “Hạo Nhiên, không đi bệnh viện nữa.” 

“Anh họ?” Trịnh Hạo Nhiên nhíu mày, hắn biết rõ vị trí của bản thân mình ở trước mặt Trịnh Viêm nhỏ bé yếu đuối như nào, không dám để lộ sự mến mộ của mình với Trác Dữ Trần ở trước mặt anh họ, chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn anh qua gương chiếu hậu. 

Trịnh Viêm trầm mặc một lúc. 

Y không nói gì, Trịnh Hạo Nhiên cũng không dám hé răng nửa lời, chỉ có thể âm thầm nhẫn nhục, hận bản thân vô lăng. 

“Đi đến bờ biển, lập tức sắp xếp cho anh một trực thăng… Bỏ đi, tự anh gọi phi cơ, CMN cái thị trấn nát bét này, ngay cả một cái sân bay cũng không có.” Trịnh Viêm cúi đầu, nhẹ nhàng gỡ miếng dán nhiệt xuống, hạ xuống giữa trán Trác Dữ Trần một nụ hôn. “Em không thích anh mỗi ngày đều suy nghĩ đến người khác. Anh nhát gan như vậy, em không thể làm gì khác hơn là phải ép buộc anh.”

Chương 38

Gửi bình luận